Tiếng trống trường từ bao đời đã trở thành điều không thể thiếu trong trường học. Nhắc đến trống trường học người ta nghĩ đến tiếng trống rộn rã ngày khai trường, tiếng trống thúc giục giờ vào lớp và tiếng trống thư thái giờ giải lao. Vì vậy, tiếng trống trường đã là người bạn đồng hành không thể thiếu đối với mỗi lứa tuổi học trò.
TIẾNG TRỐNG TRƯỜNG XƯA
Ngày nay với nhiều đổi mới về kinh tế, khoa học và kỹ thuật. Nhiều nhà trường đã thay dần tiếng trống trường bằng hệ thống chuông báo giờ. Tiếng chuông đã thay thế tiếng trống trường, báo giờ chính xác và tự động hơn. Nhưng có một thứ mà chuông báo không thể thay thế được, đó là cái hồn của tiếng trống đã ngàn đời gắn bó với tuổi học trò áo trắng.
Có lẽ nhiều người cũng có chung cảm giác với tôi, với một bạn học trò lớp 11 khi phải chia tay với tiếng trống trường gắn bó từ thủa đầu đi học, sau đây tôi xin trích nguyên văn cảm nhận của bạn khi nhà trường thay thế trống trường bằng tiếng chuông báo giờ: “ Vào một ngày cuối tháng 9, đang cắm cúi viết, bỗng dưng tôi như ngớ người không còn giữ được cây viết trên tay khi nghe tiếng cô giám thị trên loa:” Thông báo, kể từ hôm nay, nhà trường sẽ dùng chuông báo hiệu thay thế tiếng trống. Nhắc lại, kể từ hôm nay nhà trường sẽ dùng chuông báo hiệu thay thế tiếng trống”. Tất cả chỉ có thể diễn tả bằng hai từ “hụt hẫng”. Tôi cứ đinh ninh rằng ít ra cũng còn một năm nữa để nghe tiếng trống trường nhưng không ngờ ngày đó đến sớm quá. Cả đêm hôm đó tôi không sao ngủ được. Không thể tin vào sự thật này. Không hiểu sao tôi không còn động lực, có lẽ tiếng trống đã ảnh hưởng quá lớn tới tôi. Trưa hôm đó, thầy giáo bước vào lớp và hỏi “tiếng chuông nghe có lớn không”, các bạn trả lời “lớn”, lúc này trong tôi hoàn toàn trống rỗng…
Tôi đã cố gắng tìm kiếm trong trái tim mình một góc dành cho tiếng chuông xa lạ. Nhưng đến hôm nay thì tôi nhận ra rằng điều đó là quá khó với tôi. Bởi đâu đó tiếng trống trường học đã in sâu trong tiềm thức tuổi học trò. Tôi ứa nước mắt khi đọc được câu thơ:
Buồn không hả trống
Trong những ngày hè
Bọn mình đi vắng
Chỉ còn tiếng ve
Với Thanh Hào thì tiếng trống rất buồn trong những ngày hè lặng im, càng nghĩ tôi càng đau, chỉ mấy ngày mà trống buồn như thế thì không biết giờ đây khi trống im lặng mãi rồi trống sẽ ra sao. Không biết rồi những thế hệ mai sau khi nhắc về mái trường các em còn gì đọng lại trong nỗi nhớ.”
Cũng hiểu được lý do tại sao bạn học sinh lớp 11 đã nói lên những suy nghĩ của mình như vậy. Trong mỗi chúng ta, trong tôi, trong các bạn chắc hẳn ai cũng muốn giữ mãi tiếng trống trường đã ăn sâu vào tiềm thức tuổi học trò. Trống Tân Việt sẽ đồng hành cùng các bạn trên mỗi mái trường Việt Nam.
XEM THÊM