Tiếng trống trường
Ba tiếng trống là ra chơi, 6 tiếng trống là vào lớp. Tùng! Tùng! Tùng cả lớp ùa ra sân trường sau những giờ học căng thẳng. Tiếng trống ngoài sử dụng như một nhạc khí dân tộc trong hát chèo, trống đình, trống trận mà đơn giản trống là âm thanh báo hiệu giờ giấc nội quy của trường. Tiếng trống trường ai cũng lưu luyến thấy trống vắng khi rời xa.
Tiếng trống trường trong nỗi nhớ một thời học sinh...
Không biết từ khi nào tiếng trống trường đối với tôi chỉ mang tính báo hiệu đó mà lại in sâu vào trong tâm trí tôi. Những ký ức mà có mấy ai quên được.
Tôi nhớ những ngày cắp sách tới trường, khi đó chúng tôi chưa có xe đạp để đi học. Chúng tôi nghịch lắm, đi sớm để tới cánh đồng sau trường tuốt trộm đòng đòng. Để rồi khi tiếng trống trường học báo vào lớp cả lũ chúng tôi chạy ào ào giẫm cả lên lúa. Tới lớp thì đứa nào đứa đó bùn đất lấm lem, nhiều khi vào lớp muộn cô giáo phạt đứng ngoài cửa. Những kỉ niệm đó có lẽ mãi mãi chúng tôi không thể nào quên trong những chặng đường còn lại của cuộc đời. Trên những bước đi của tương lai.
Ngày tôi lên cấp III, có một thời gian nhà trường đã bỏ đi tiếng trống và thay bằng tiếng chuông báo giờ. Tôi thấy chuông báo chính xác lắm nhưng sao cả mấy tháng trời thầy trò đều không thể làm quen với tiếng chuông đó. Cứ lạc lõng và ngơ ngác. Đến giờ bấm chuông bác bảo vệ trường vẫn cứ quanh quẩn đi tìm dùi trống rồi lại thở dài như một người bạn thân vừa mới đi xa. Cuối cùng nhà trường cũng bỏ đi tiếng chuông vô tri vô giác kia. Tiếng trống trường lại vang lên như sưởi ấm lòng thầy trò.
Bước chân vào Đại Học thì tôi không còn được nghe tiếng trống thường xuyên nữa. Trường Đại Học sử dụng tiếng chuông điện tử để báo giờ. Chỉ những ngày lễ lớn, những buổi kỉ niệm hay khi có hội khỏe thể thao thì tiếng trống mới lại được cất lên. Và đến vài năm sau đó tôi không còn được nghe tiếng trống nữa. Một ngày nọ, tôi đi ngang qua mái trường quê tôi. Bất chợt tiếng trống trường vang lên khiến tôi không khỏi bồi hồi. Tôi trực bước vội vào lớp như thói quen năm nào nhưng nhận ra tất cả là kỉ niệm. Chao ôi cái nỗi nhớ thầy cô, nhớ bạn bè trong tôi lại được dịp bùng lên dữ dội.
....để ta nhớ về tuổi thơ tới trường
Giờ đây, tôi và lũ bạn ngày nào hay tuốt trộm đòng đòng lúa non ngày nào đã mỗi người một nơi, rời xa tiếng trống trường và phải nghe những âm thanh khác lạ của xã hội, của cuộc đời. Những âm thanh vui buồn lẫn lộn đó chưa bao giờ mang lại cảm giác thân thuộc mà nhớ nhung như tiếng trống trường năm nào. Những mưu toan so đo hơn thiệt của cuộc sống mưu sinh, những ấm ức trong lòng mà chẳng thể mách thầy mách cô như ngày xưa nữa. Một thời tuổi học trò trong sáng, thời áo trắng sân trường ngập tràn hoa phượng đỏ. Một thời khát khao và nhiệt huyết. Ngày đó tiếng trống không chỉ là âm thanh báo hiệu nữa, đó là tiếng của một ông quan tòa liêm chính mà công bằng trong học tập và thi cử.
Tùng… tùng… tùng… Tiếng trống trường xa xăm vọng lại, trong trẻo và hồn nhiên, gợi nhớ một thời đẹp đẽ và thiêng liêng ấy.
XEM THÊM