Tiếng trống trường – người bạn của tuổi học trò
Tôi tin rằng dù thời gian có vùi lấp tất cả, bụi thời gian có thể che mờ tất cả nhưng có những ký ức mà ngay cả lúc tôi lơ đãng nhất cũng không thể nào quên được. Những kí ức của một thời nụ cười tươi đẹp, những giọt nước mắt, những kỉ niệm buổi học cuối cùng và hồi trống cuối đưa tôi tới với những ngưỡng cửa mới của cuộc đời.
Vâng các bạn ạ! Có những kỉ niệm ta muốn mau chóng quên đi, nhưng có những hồi ức mà khi nhắc đến lại mang cho ta một nỗi niềm bâng khuâng, bồi hồi trong tim dù chỉ là hoài ức.
Cũng khá lâu rồi, từ ngày tôi bước chân vào giảng đường đại học, tôi không còn được nghe tiếng trống trường của buổi ra chơi, tiếng trống trường tan học, tiếng trống trường của ngày khai giảng. Hôm nay tình cờ đứng trước cổng trường, tôi nghe được tiếng trống tan học. Từng kỉ niệm chợt ào về trong tôi, một cảm giác nao nao, bồi hồi khó có thể diễn tả bằng lời.
Trống trường vẫn lặng lẽ làm nhiệm vụ
Ngày tôi kết thúc 12 năm đèn sách để bắt đầu một chặng đường mới. Tiếng trống như chính thức đưa tôi qua một ngưỡng cửa cuộc đời. Tôi vẫn nhớ như in những kỉ niệm tuổi học trò về mái trường, về thầy cô, bạn bè, về quán quen bên vỉa hè hay một gốc cây tôi thường ngồi mỗi giờ ra chơi. Có lẽ đó là khoảng thời gian đẹp nhất, quý giá nhất trong cuộc đời mỗi chúng ta
Tôi chắc rằng với mỗi chúng ta ai đấy đều cảm nhận tiếng trống trường thật gần gũi và thân thương. Dù là chiếc trống vô tri vô giác nhưng sao cái âm thanh nó phát ra để lại trong mỗi cuộc đời người học sinh những nỗi niềm vẫn vương vô hạn. Còn với tôi hãy để tôi gọi tiếng trống trường là một người bạn, một người bạn tri kỷ gắn bó 12 năm cuộc đời. Với tôi tiếng trống trường nó thiêng liêng và ấm áp lắm. Tiếng trống vang lên khi giờ học căng thẳng giúp chúng tôi được vui chơi, được túm năm tụm ba nói chuyện trên trời dưới đất. Tiếng trống trường cất lên những lúc cô giáo định kiểm tra cuối giờ như một vị cứu tinh của chúng tôi.
Nhưng sao cái ngày tôi rời mái trường, tiếng trống lại làm tôi sợ đến vậy. Tôi sợ rằng rồi mai đây rời xa trường xa bạn, xa tiếng trống gắn chặt với tôi. Những lời nói tạm biệt cất lên nghẹn ngào, những giọt nước mắt kìm nén trong cả buổi học cứ thế vỡ òa chảy dài trên từng khuôn mặt. Những người nào mạnh mẽ nhất, kìm nén nhất thì đôi mắt cũng chứa đầy ánh nước.
Tiếng trống trường trong lễ bế giảng là lời chia tay mái trường
Kết thúc ngày hôm ấy chúng tôi mỗi đứa một con đường, mỗi đứa một hướng đi. Không cùng nhau sống chung mái nhà nhưng chúng tôi vẫn là một gia đình. Mỗi lần họp lớp là mỗi lần chúng tôi ôn lại kỉ niệm xưa, rồi mắt đứa nào cũng ánh nước. Tụi con trai chỉ giả vờ cười trêu chúng tôi mít ướt, nhưng thật ra là đang che dấu cảm xúc.
Chia tay nhau mỗi đứa một con đường, chia tay nhau mỗi đứa một hướng đi nhưng chúng tôi vẫn luôn nhớ về nhau, vẫn luôn có một nơi để cùng nhắc đến, vẫn luôn có một thứ mãi không bao giờ quên. Rồi sau này dù thời gian có trôi đi thì với tôi chiếc trống không chỉ là trống gỗ báo giờ trong trường học mà tôi gọi tiếng trống trường là bạn.
XEM THÊM